2 giờ sáng... *giật giật* "Đến Quỳnh Lưu rồi em ơi". Anh phụ xe khe khẽ nói rồi quay trở lại phía đầu xe. Tôi loay hoay ...

Cảm ơn những người tốt xung quanh tôi đã giúp tôi trở thành người tốt Cảm ơn những người tốt xung quanh tôi đã giúp tôi trở thành người tốt

Cảm ơn những người tốt xung quanh tôi đã giúp tôi trở thành người tốt

Cảm ơn những người tốt xung quanh tôi đã giúp tôi trở thành người tốt


2 giờ sáng...
*giật giật* "Đến Quỳnh Lưu rồi em ơi". Anh phụ xe khe khẽ nói rồi quay trở lại phía đầu xe.
Tôi loay hoay lấy đồ rồi gọi Dì cùng Bầu xuống xe. 
Vẫn trong cơn mê ngủ nhưng tôi vẫn nhớ ra mình nên làm gì lúc đó.
"Cho cháu hỏi đây là ở chỗ nào Quỳnh Lưu ạ?". Bác xe ôm bên đường cười cười rồi bảo: "Thị trấn Cầu Giát, đi xe ôm không cháu?". 
Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Quỳnh Lưu nên chúng tôi cũng không thực sự biết nó là ở chỗ nào nữa. Lấy điện thoại ra gọi cho Đức, thằng bạn cấp ba nghìn năm không gặp, đã liên hệ chiều hôm trước, nó bảo bọn tôi đi quá nhà nó gần hai cây rồi.
Bầu bị say xe nên chúng tôi quyết định đi bộ ngược về hướng nhà Đức. Con đường quốc lộ Bắc Nam vẫn nườm nượp xe qua lại nhưng hai bên đường thì đúng là tối đen không một bóng hình. Nói thật là tôi không hề có chút sợ hãi, có thể vì tôi đã trải qua cảm giác một mình khuya khoắt ở một nơi xa xôi hơn rất nhiều, một phần nữa vì có thêm hai người thân cận đi cùng tôi, có chuyện gì thì chúng tôi cũng dễ xoay sở hơn. Vừa đi chúng tôi vừa mở nhạc Sơn Tùng làm mấy con chó trong mấy nhà hai bên đường cứ sủa ầm ĩ hết cả lên, nói thật lúc đó tôi chỉ sợ bị chó rượt mà thôi.
Đi được một lúc thì thấy Đức chạy xe máy ra, bọn tôi để Bầu lên xe về trước, còn tôi với Dì đi một lúc cũng đến được điểm mà Đức bảo. Hai rưỡi chúng tôi đã về được đến nhà Đức, mẹ Đức ra đón chúng tôi, còn em trai Đức đang ngủ ở ghế dài ngoài phòng khách để nhường phòng cho chúng tôi về ngủ. Nói thật là chúng tôi thấy hơi ngại vì làm phiền cả nhà Đức như vậy, nhưng sự nhiệt tình của cả nhà Đức đã khiến chúng tôi thấy đỡ ngại và đón nhận với lòng cảm kích sâu sắc hơn :).
Sở dĩ có chuyến đi chớp nhoáng như vậy vì chiều hôm trước, chúng tôi được biết tin bố của Mai Mai vừa mất và chúng tôi chỉ kịp đặt chuyến xe sớm nhất về Quỳnh Lưu vào giờ hoàng đạo như vậy. Mai Mai ít hơn bọn tôi một tuổi, nhưng chúng tôi đã xem Mai Mai là một thành viên không thể thiếu trong mỗi dịp tụ tập ăn chơi của lớp cấp ba, tính sơ sơ bọn tôi cũng chơi với Mai Mai hơn 7 năm rồi. 
Nói thật tôi không phải là người thân nhất với Mai Mai trong lớp, nhưng tôi bắt đầu thân hơn với Mai Mai là lúc lớp chúng tôi đi phượt và tôi bị gãy chân. Trong lúc nẹp chân nằm chờ ở bệnh viện, Mai Mai là người túc trực bên cạnh tôi, nắm tay tôi, bóp tay bóp chân để xoa dịu cơn đau của tôi. Lúc ấy tôi chỉ biết nằm đấy, nhắm mắt vì không muốn nhìn thấy ai cả. Mãi sau này tôi mới biết đấy là Mai Mai vì lúc ấy trong phòng cấp cứu không được nói chuyện làm ồn và lúc đó tôi cũng không có tâm trạng để nói chuyện với ai cả. Lần thứ hai tôi nằm viện vì vỡ ruột thừa, Mai Mai ngày nào cũng vào thăm tôi, vẫn không quên bóp tay bóp chân liên tục cho tôi. Tôi cảm nhận được một tình cảm từ Mai Mai, một người có trái tim ấm áp vô cùng. Tôi luôn tự nhủ với lòng mình phải tốt với Mai Mai vì không dễ gì mà có người tốt với mình như vậy...
Lúc biết tin bố Mai Mai bệnh nặng, tôi chỉ hỏi han qua bạn bè vì Mai Mai không muốn thông báo đến mọi người xung quanh, lúc nào em cũng vậy, cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực ra bên trong lại rất yếu đuối. 
Buổi sáng hôm sau đến nhà Mai Mai thắp hương, ngồi đợi một lúc thì Mai Mai ra thăm mộ bố về, thấy bọn tôi Mai Mai không nói gì, em chạy vào nhà một lúc, chắc để trấn tĩnh lại mình rồi mới ra gặp bọn tôi. Em không nói gì. Mẹ em kể lại quá trình từ lúc bố em mắc bệnh, cả nhà đã cùng bố chống lại căn bệnh với niềm lạc quan như thế nào. Mai Mai lại không kìm được cảm xúc của mình, em khóc lúc nào không hay. Chúng tôi ngồi đó, không biết làm gì hơn ngoài sự có mặt cho em, để em biết được rằng có khó khăn gì ập đến thì chúng tôi cũng ở bên cạnh em...
Chiều hôm đấy chúng tôi quay lại Hà Nội, cả ba đều mệt nhưng mệt nhất vẫn là Bầu. Ngay trước hôm đi Quỳnh Lưu. nó đã phải túc trực cả ngày ở Bệnh viện vì O nó có ca phẫu thuật ở Bạch Mai. Chiều tối thì nó đi học đến tận 9 giờ tối mới về, chưa kịp ăn gì lại chạy ra bến xe để đi cùng chúng tôi về quê. Vài ngày nữa là nó thi nội trú YHN, một kỳ thi có thể xem là rất quan trọng đối với những người học Y, nhưng nó vẫn quyết định về QL cùng với tôi và Dì, nó còn dặn riêng tôi "m đừng nói với ai là t đi nha, cứ im lặng để t đi thôi". Thật sự ai ở trong hoàn cảnh đó mới biết việc có mặt của Bầu đúng là một sự động viên rất lớn không chỉ dành cho Mai Mai mà cả cho t nữa. Không dễ gì khi đang ở trong một thời gian nước rút như vậy mà vẫn dành thời gian cho người khác, cái này tôi thấy mình thực sự phải học hỏi Bầu nhiều nhiều. Bầu nó cũng bận rộn như bao đứa khác, nhưng nó luôn làm cho tôi thấy cảm giác lúc nào tôi nhắn tin, tôi gọi nó thì nó cũng sẵn sàng nghe và đi cùng tôi đi đâu đó, cảm giác những mình luôn được chào mừng khi tìm đến nó vậy. 
Thế đấy, còn rất rất nhiều người tốt ở bên cạnh tôi hay đơn giản là những cử chỉ tôi được bắt gặp đâu đó ngoài đường, cũng khiến tôi trở thành một con người tốt hơn từng ngày. Đã có lúc tôi tự hỏi vấn lại bản thân mình rằng, liệu nhiều lúc m làm việc tốt có phải vì mong đợi được nhận lại được lợi lộc gì từ người khác hay không, giờ thì tôi đã đủ tự tin để trả lời câu hỏi của chính mình rằng "Tôi làm việc tốt vì nó nuôi dưỡng hạt giống tốt trong lòng tôi và chỉ đơn giản là giúp tôi thấy vui vẻ, thấy mình sống thật là có ích, chỉ thế thôi". :)

0 nhận xét: