Ý tưởng dành thời gian cho những câu chuyện từ chuyến đi tình nguyện 3 tháng ở Châu Âu đã nhen nhóm trong tôi ngay lúc ...

Bí bách, tôi chọn Viết ~ Bí bách, tôi chọn Viết ~

Bí bách, tôi chọn Viết ~

Bí bách, tôi chọn Viết ~


       
         Ý tưởng dành thời gian cho những câu chuyện từ chuyến đi tình nguyện 3 tháng ở Châu Âu đã nhen nhóm trong tôi ngay lúc tôi vừa về Việt Nam, nhưng kỳ lạ thay, nó tan biến cùng với chuỗi ngày "bình dị" lúc nào không hay. Nó cũng như việc bạn muốn làm gì đó nhưng chưa bắt tay vào làm thì dần già nó cũng chỉ là ý định mà thôi.
         Không dưới ba lần tôi đã viết nhưng thật sự chưa thể tạo ra một cái gì cụ thể để có thể đăng trên blog của mình. Nhiều suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu tôi, những câu chuyện của tôi, những câu chuyện của những người xung quanh, đôi khi tôi thấy nó bình dị mà thấm thía đến nghẹt thở.
         Hơn 20 năm của cuộc đời, tôi chưa bao giờ đọc nổi một quyển truyện chứ đừng nói đến tiểu thuyết, thế nhưng đúng là trên đời này "cái quái gì cũng có thể xảy ra". Thời điểm tôi phải nằm một chỗ trong hơn 3 tháng đã thôi thúc tôi tìm đến với sách. Dường như một đứa luôn đưa ra lời biện hộ cho mình rằng: Em không thích đọc sách vì em là con người thực tế, em muốn thực hiện bằng hành động chứ không phải mãi để nó trên sách vở", cũng có lúc tôi ngồi đây nghĩ lại và không ngừng cười về những suy nghĩ ngây ngô đó. Tôi đặc biệt ngưỡng mộ và thích chơi với những bạn đọc nhiều sách nhưng tôi chưa bao giờ tự trách mình tại sao lại không giống như họ, sớm nhận ra và yêu sách từ nhỏ để bây giờ có phải là đã thông thái hơn rất nhiều rồi không? *cười*. Biết làm sao được, tất cả đều làm vua thì ai làm quan đây. Chỉ vậy thôi, tất cả những gì tôi muốn nói ở đoạn này chỉ là tôi một cô gái 21 tuổi mới bắt đầu chạm tay vào nguồn tài nguyên vô giá của nhân loại, thế giới sách.
      Từ bé đến lớn tôi đều thích học toán hơn học văn, có lẽ cũng chính vì thế mà tôi giỏi toán hơn văn. Nhưng những ký ức đẹp đẽ và tự hào về thời đi học của tôi giờ chỉ vỏn vẹn về môn văn. Tôi còn nhớ như in cảm giác được cô giáo dạy văn đọc bài Tập Làm Văn của mình trước cả lớp thay vì bài của một bạn học giỏi văn khác. Cảm giác vui sướng, hãnh diện và tự hào khó tả lắm lắm. Đấy là bài tập làm văn miêu tả cây đào, tôi chỉ nhớ mang máng là tôi đã dùng hình ảnh các cành đào chụm vào trong như những người con trở về sum vầy bên gia đình vào ngày tết. Hồi đó thấy tự hào vì cái hình ảnh trừu tượng ấy lắm, sau này mới biết hình dáng đấy là do người ta uốn vào mà thôi. *khóc*.
      Cứ thế, cứ thế, cho đến lúc được xem là trưởng thành, tôi mới nhận ra sự quan trọng của việc "văn hay chữ tốt" nó lớn đến nhường nào. Từ việc điền một cái đơn vào câu lạc bộ ở trường đến việc nộp hồ sơ cho các tổ chức tình nguyện lớn hơn ở ngoài trường, rồi thì các chương trình phát triển về các lĩnh vực hay ho khác, tất cả đều cần đến việc sắp xếp các con chữ một cách linh hoạt và hiệu quả nhất để thuyết phục người đọc tại sao mình là ứng viên phù hợp và đáng được chọn. Không biết mọi người như thế nào nhưng tôi thực sự tin vào việc những điều tâm huyết nó đều có thể được thể hiện rất rõ qua các con chữ.
      Ngoài những câu chuyện trong các cuốn sách nổi tiếng, tôi đặc biệt thích đọc những bài viết có liên quan đến cảm xúc, tâm trạng, trải nghiệm thực tế của tác giả. Đặng Huỳnh Mai Anh, một chị tôi vô tình follow trên facebook đã mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc qua cách viết giản dị, mộc mạc mà lại vô cùng thấm thía. Tôi còn nhớ như in cái cảm giác đọc được những lời văn mà khiến lòng mình thấy nhẹ nhàng và quá đỗi bình an trong lúc phải vật lộn một mình giữa trời Âu, nó thật sự là liều thuốc vô giá dành cho tôi. Rồi trước chuyến đi bão táp đó, thay vì việc phải tìm hiểu các thông tin về chuyến đi, đường sá, thời tiết hay chuẩn bị đồ, tôi lại chỉ dành thời gian cho những bài notes trên facebook của thầy Vũ Hồ, một người thầy dạy tiếng Anh của tôi. Thầy là người chăm viết notes hơn tất cả những người tôi biết, hơn mấy trăm notes về đủ thể loại review du lịch, chuyện bên lề lớp học, chuyện tình yêu, chuyện du học...Giọng văn của thầy vô cùng giản dị, có thể khiến người ta cười ngay được nhưng cũng để lại sau đó những điều mà khiến bạn phải suy nghĩ. Tôi không nhớ thể nhớ chính xác nội dung của những cái notes của thầy, chỉ nhớ rất rõ một điều là nó làm tôi thấy tự tin hơn, an tâm hơn với chuyến đi điên rồ trước mắt. Thế đấy, có những điều tưởng chừng như chả liên quan đến nhau nhưng lại có giá trị vô cùng lớn, quan trọng là có đủ may mắn để nhận ra những điều đó hay không thôi.
     À đấy, nói mải mê chán chê tôi vẫn chưa nói ra được cái lý do khiến tôi đủ can đảm để lập ra cái blog này. Phần vì dạo gần đây tôi có nhiều tôi có nhiều thời gian, tôi sống chậm với những điều xảy ra vô cùng vội vã xung quanh mình, tôi nhận ra được nhiều điều hơn khoảng thời gian xô bồ trước kia và tất nhiên là tôi cũng có nhiều tâm sự, suy nghĩ thật khó có thể thốt ra bằng lời nói. Cũng phần vì tôi muốn viết ra những câu chuyện hằng ngày tôi cảm nhận được hay đơn giản là tôi có một nơi để lưu giữ lại những điều mà tôi trân trọng, những câu chuyện khiến tôi cảm thấy mình may mắn. Đơn giản vậy thôi. Cái gì mới bắt đầu cũng khó khăn cả, ngay cả việc viết bài đầu tiên này cũng khiến tôi phải loay hoay mất ba hôm. Nhưng tôi sẽ cố gắng duy trì và không để nó mốc meo, à mà hi vọng là biết đâu đấy, lúc nào đấy, một người xa lạ nào đấy vô tình đọc được những bài viết của tôi và khiến họ có thể tìm thấy một phần cảm xúc của mình trong các bài viết đó. Đối với tôi thế là quá đỗi hạnh phúc rồi. *Chúc cả thế giới ngủ ngon* :).

0 nhận xét: